Biển trở về mang theo ngàn nỗi nhớ
Vỗ rì rào hoàng hôn bỗng xôn xao
Tự ngàn xưa biển nào đâu có sóng
Biển gặp bờ biển thổn thức vì yêu
Biển dạt dào mênh mông là như thế
Chẳng thể làm xao động một trái tim
Bờ thinh lặng mặc biển cuồng dậy sóng
Bão tố một đời nào hiểu gì đâu
Giấu tình yêu biển trốn chạy thật xa
Nhưng đến đâu biển gặp bờ đến đó
Biển gào thét mang niềm đau chìm lắng
Sóng vỡ tan thành bọt trắng lênh đênh
Xin hóa thân làm trăm ngàn con sóng
Dẫu bạc đầu ôm ấp mãi bờ yêu
Tình của biển chẳng biết bờ có hiểu
Đừng như đá vô tình tội kiếp rêu phong